Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2012

[K] Những ngày tháng đó [Drabble | OnTae]


Những ngày tháng đó.

Fandom:SHINee
Disclaimer: OnTae belong together
Category: Romance, Angsty
Rating: PG-13
Pairings: OnTae
Summary: Có một điều em luôn luôn và mãi mãi nói với anh rằng, em ghét sự im lặng.
Status: Drabble/Finished.
A/N: OnTae belong together with me :)

.
.
.

Lá sẽ lìa cành, khi cây lặng im

.
.
.

Có một điều em luôn luôn và mãi mãi nói với anh rằng, em ghét sự im lặng.

.
.
.

Em vẫn thường dạo quanh con phố trước cửa nhà mỗi ngày, nhiều, thật nhiều lần. Bước thật chậm, ngó nghiêng xung quanh để rồi mỉm cười.

Cuộc sống thật náo nhiệt, mọi người đi qua nhau, nhìn thấy nhau và cảm nhận nhau trong những tiếng ồn ào.

Một bà lão ngồi trông cửa hàng với cái quạt nan cũ kĩ cầm trên tay.

Một thím đang hết lời mời gọi vãn khách.

Một chú bé con đuổi theo đôi bím dài của một cô bé.

Một cặp vợ chồng hớn hở bước vào phòng khám siêu âm.

Một đôi tình nhân lặng lẽ nắm tay nhau trước trên con phố nhỏ.

Em thích những cảnh tượng đó, những hình ảnh vẫn thường xuyên chạy qua trước mắt mình một cách chậm rãi mà mau lẹ, xô bồ mà lặng thing.

Em thích những cảnh tượng đó, những âm thanh đầy hình tượng vang lên theo nó như hòa ca và trong trẻo đến tự hào của một sớm chớm thu.

Em thích những cảnh tượng đó, những con người thân quen, xa lạ vẫn luôn đi qua em một cách nhanh chóng mà cũng chậm rãi lạ thường.

Em thích những cảnh tượng đó, vì nó gợi tới anh.

.
.
.

Mỗi ngày, em trở mình thức dậy và nhìn thấy anh vẫn đang say ngủ bên cạnh mình, đó là một ngày vui, em biết. Rồi em sẽ nấu bữa sáng cho anh, hai chúng mình cùng nhau xuống phố. Đi qua cửa hàng của bà lão già với mái tóc bạc phơ. Bước vào cửa hiệu tạp hóa của thím để rồi đi ra với một vài món đồ lạ. Cười ầm ĩ mà hạnh phúc khi bước qua phòng khám siêu âm, nụ cười với những ý nghĩ thật mông lung mà lấp lánh đến nhường nào. Trêu đùa hai đứa trẻ vẫn đùa nhau mỗi ngày. Và lặng lẽ nắm tay nhau đi qua từng viên gạch của con phố.

Những ngày tháng đó thật hạnh phúc, yên bình và náo nhiệt với tiếng cười em và nồng ấm anh.

Những ngày tháng đó thật dịu êm, nhẹ nhàng với dư vị em và ngọt ngào anh.

Những ngày tháng đó thật khó quên, khó bỏ với sâu sắc em và kỉ niệm anh.

Nhưng, những ngày tháng đó thật sự đã xa rồi.

Trở mình thức giấc, trong căn phòng trắng muốt chỉ có em và em. Trong gian bếp đạm mùi ẩm mốc chỉ có em và em.

Trên con phố nhộn nhịp là rất nhiều, rất nhiều người. Nhưng, trong trái tim em lại chỉ có em và em.

Thế đó anh, cuộc sống vẫn trôi, vạn vật vẫn hoạt động khi em không còn anh bên cạnh. Lúc anh rời đi em cứ ngỡ rằng mọi thứ đã chết thật rồi, rằng em sẽ không còn có thể làm được bất cứ điều gì dù là thở. Em đã nghĩ như thế đấy nhưng việc em đang bước đi trên con phố thân quen này đã phản bác lại tất cả.

Em mỉm cười.

Em vẫn luôn luôn nói với anh rằng, em ghét sự im lặng. Nhưng ngày anh đi, chính em lại lặng im. Và bởi vì thế mà em đã mất anh mãi mãi. Em hối hận, căm thù, chửi rủa chính mình nhưng điều đó có làm anh quay trở lại bên em? Vì thế, em lại tự đặt ra câu hỏi;

Nếu em cười, anh sẽ vui, phải không?
Em mỉm cười.

Bà lão già vẫn ngồi coi quán với chiếc quạt nan cũ kĩ trên tay.

Bà thím vẫn luôn mồm mời gọi khách.

Chú bé vẫn hồn nhiên trêu đùa cô bé ngây thơ của mình.

Phòng khám siêu âm vẫn luôn mở cửa đón chào những cặp vợ chồng trẻ.

Con phố nhỏ vẫn đón những cặp tình nhân sớm chiều.

Duy nhất, trên con phố này, bây giờ;

Chỉ có em và em.

100527
by Yo.

[K] Anh hấp, em cũng chẳng bình thường [Oneshot | OnTae]


Anh hấp, em cũng chẳng bình thường.

Fandom: SHINee
Disclaimer: OnTae belong together
Category: Romance, Angsty
Rating: PG-13
Pairings: OnTae
Summary: Em thích những lúc anh hấp.
Status: One-shot/Finished.
A/N: OnTae belong together with SHINee World :))

.
.
.

Một ngày nắng hạ.

Em bước đi trên con đường dài quen thuộc, nắng trải dài theo từng nhịp bước em qua, đón chặn những dấu chân kế tiếp. Những tia nắng oi ả cứ thế đùa giỡn với làn da của em, để rồi những giọt mồ hôi cứ thế tuôn ra, tuôn ra, nhiều đến mức tay áo em đã dần đổi sang màu ẩm ướt với một chút vết bẩn nâu chàm.

“…”

Anh biết gì không? Em đang nghĩ tới khuôn mặt anh khi trông thấy em như thế này. Chắc hẳn sẽ rất lo lắng đây. Anh sẽ sốt sắng chạy quanh nhà để lấy khăn ướt, nước mát, quạt và có khi là cả thuốc chống cảm cũng nên. Haha, chỉ cần nghĩ tới đó là em đã có một động lực mạnh mẽ để rảo bước thật nhanh rồi. Nắng ư? Có là chi chứ!

Trên vai em, cặp sách vẫn nặng trịch. Em ghét từng “thớ”, từng “thớ” sách trong cái cặp này, vô-cùng. Em ghét cả cái không khí nơi đó. Thế nhưng, bởi vì anh nói ngôi trường này tốt cho em thế nên em sẽ vẫn tiếp tục cố gắng duy trì và phát triển với tất cả những gì mình có thể làm được. Nhưng, anh à, cái cặp này nặng quá đi TT.TT. Em ghét cay ghét đắng cái cục gạch này! Nếu không phải vì cái cặp do anh tặng thì em đã quẳng nó xuống cái sọt rác bên đường kia rồi. Hix, em đang rất là cố gắng, cố gắng hết sức mình dưới cái nắng gay gắt của ông mặt trời này là vì anh đấy nhé. Hấp!

Anh! Em thích ăn kem. Thích vô cùng ấy. Em thích cái cảm giác từng lớp kem tan chảy trong đầu lưỡi. Vị ngọt lịm lan tỏa khắp đầu môi rồi tràn xuống cuống họng và cuối cùng, chỉ để lại một chút gì man mát, tê tê của cái lạnh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ cho em ăn quá một que kem trong một tháng chỉ bởi vì “Anh quản lý sẽ không cho đâu.” và “Nó không tốt cho giọng của em.” Ừ, ừ biết rồi. Em sẽ không ăn, không phải vì em hay vì anh quản lý mà là vì anh, chỉ vì anh thôi đấy. Hấp!

Anh biết gì không? Dạo gần đây MinHo hyung vẫn cứ bám riết theo em mãi. Sao hyung ấy lại đi tin vào cái gọi là 2Min chứ nhỉ? Hyung ấy làm rất nhiều thứ cho em thậm chí là cả mua một đống kem nữa đấy. Nhưng, ai mà cần chứ, em chỉ cần một câu hỏi thăm, một ít kem tiết kiệm của anh mà thôi. Vì đối với em, OnTae mới là bất diệt.

Bước nhanh, bước thật nhanh. Con đường đang dần ngắn lại. Khoảng cách giữa anh và em lại càng được kéo gần. Em hào hứng muốn nhìn thấy anh đến nỗi đôi chân như đang chạy và đôi môi huýt sáo tự lúc nào không hay. Một TaeMin nhí nhảnh như thế này, là vì anh đấy. Hấp!

.
.
.

-Onew hyung!
-TaeMin đã về!



-Omo! Sao trông em mồ hôi đầm đìa thế kia? Ôi trời, áo bẩn hết cả rồi, mau thay ra để hyung giặt cho nào. Mà khoan, ngồi yên một chỗ, hyung đi lấy thuốc cho. Ngồi yên đấy nhá!

Haha em biết ngay mà. Anh sẽ như thế và anh luôn như thế. Nhìn dáng vẻ tất bật của anh khi chạy khắp nhà làm trái tim em đập lên từng nhịp hạnh phúc.

-Hyung!
-Hả?
-Hấp!

Em thích cách anh cười. Như thế này. Nhẹ nhàng, dịu dàng mà mê đắm lòng người. Chín chắn, tự nhiên và đàn ông hết mực. Đôi mắt tít vào nhau ấy chỉ đủ để nhìn thấy em thôi, phải không anh?

Em thích cách anh xoa đầu em. Như thế này. Những ngón tay đan vào từng sợi tóc nhỏ tạo nên một cảm giác thật xốn xang. Cả bàn tay năm ngón bao trùm lên đầu em để bảo vệ chỉ cho riêng mình em thôi, đúng không anh?

Em thích gọi anh là “Hấp!”. Như em vẫn gọi. Vì đối với em, những khoảnh khắc anh “hấp” thật đáng yêu, đáng nhớ, đang gìn giữ và đáng để mong chờ. Nhưng, anh chỉ “hấp” vì em thôi, anh nhỉ?

-Anh hấp em cũng chẳng bình thường.

100526
By Yo

[K] Giá mà anh ngu đi một chút [Drabble | OnTae]


Giá mà anh ngu đi một chút.

Fandom: SHINee
Disclaimer: OnTae belong together
Category: Romance
Rating: PG-13
Pairings: OnTae
Summary: Em nghĩ, em say anh mất rồi.
Status: Drabble/Finished.
A/N: OnTae belong together with me :)

.
.
.

Nhiều khi em vẫn thường nói với anh rằng: “Em muốn anh ngu đi một chút.”. Ban đầu anh có chút ngạc nhiên, nhưng rồi anh lại khẽ khàng mỉm cười nói với âm điệu trầm bổng trong chất giọng của mình.

-Nếu anh ngu, thì đã mất em rồi.

.
.
.

Em hay gọi cái tình cảm mình dành cho anh là “sự cần”. Có lúc, đó là sau cơn ác mộng của đêm khuya. Có khi lại là nỗi mệt nhọc của một sớm nắng hè. Cũng có khi lại là sự sợ hãi của cơn giông chợt tới. Em cần anh, mọi lúc, mọi khoảnh khắc.

Nhưng phải thành thực mà nói thì, em không gọi tình cảm đó là tình yêu, như anh. Tại sao? Em không biết và cũng chỉ có mình em đặt ra câu hỏi đó cho chính mình chứ không phải là anh. Khi em nói,

-Em cần, chứ không yêu anh.

Anh nhìn vào khuôn mặt em, thoáng ngạc nhiên, bồi hồi, đắm đuối, buồn tủi và mỉm cười.

-Vậy à?

Là câu hỏi hay câu khẳng định? Ai mà có thể biết được chứ, nhưng sau này, cho đến một hôm, khi đang ôm em trong lòng nhìn ra vầng dương đang rực cháy đỏ ửng phía xa của bãi biển hồng, anh trầm ngâm nói:

-Anh có thể chấp nhận tình cảm “cần” của em. Anh sẵn sàng yêu một người không hề yêu anh chỉ bởi vì, anh yêu em quá rồi.

Em đã không hỏi tại sao vào lúc đó, không cười, không một chút biểu cảm trên nét mặt. Nhưng, anh biết không? Trái tim em đang rung lên từng hồi theo nhịp đập căng phồng của tuổi trẻ. Trái tim em rung động trước những gì anh đã làm. Trước cái ôm nhẹ nhàng mà siết chặt. Trước vòng tay cứng cáp mà ấm nồng. Trước hơi thở nhẹ nhàng mà mãnh liệt. Trước nụ hôn dữ dội mà ngọt ngào, đắm say.

Em nghĩ, em đã say anh mất rồi.
Và anh biết không? Giá mà anh ngu đi một chút thì em đã có thể bỏ anh rồi.

Thế đấy!

Có phải chăng tình yêu là sự cần thiết được nhìn thấy nhau, chạm vào nhau, cảm nhận nhau mỗi khi ta xa cách?

Có phải chăng tình yêu là sự cần thiết được sẻ chia những nỗi niềm vốn không thể nói cùng ai?

Có phải chăng tình yêu là sự cần thiết được biết người đó muốn gì?

Có phải chăng tình yêu là sự cần thiết được nhung nhớ?

Có phải chăng “ sự cần” luôn luôn tạo ra một tình yêu?

Và có phải em yêu anh vì em cần anh đến vậy?

.
.
.

-TaeMin này, anh yêu em.
-Giá mà anh ngu đi một chút.
-Em biết không? Anh biết, em sẽ chẳng chấp nhận được đâu nếu anh ngu đi. Vì nếu anh là một thằng ngu thì anh sẽ đánh mất em. Anh không yêu giống mọi người, bởi vì anh luôn gìn giữ một tình yêu chân thành. Anh không làm tổn thương em, bởi vì anh yêu em. Và nếu anh ngu thì đã không yêu em rồi.

100527
by Yo

[K] I hate SHINee's gay fiction [Oneshot | SHINee]


I hate SHINee’s gay fiction

(SHINee’fic)
One-shot by yoshikuni

Fandom: SHINee
Disclamer: SHINee belong together
Pairing: OnTae
Rating: PG-13
Category: Romance
Status: One-shot/Completed
A/N: Mình viết trong vòng 30' :">"~ Fic đã qua chỉnh sửa lại so với bản gốc :)
Và bởi vì đêm nay quá nhàn hạ nên mình bị bệnh cuồng post fic =.="
Summary: Em ghét SHINee’s gay fiction.

-o0o-

Ngày mùa đông ảm đạm của Seoul. Cành cây trĩu nặng những tầng tuyết. Thỉng thoảng lại có một vài bụng tuyết vì nặng mà rơi bộp xuống mặt đất, gây ra tiếng nổ vang trong không gian tĩnh mịch.

Em tựa mặt lên thành cửa sổ, cố gắng vươn ra để hứng chút gió lạnh của ngày đông. Đưa mắt lên bầu trời trên cao kia, nhìn những áng mây chậm chạp trôi. Rồi em chuyển hướng nhìn của mình về phía anh. Người đang lim dim ngủ bên cạnh em một cách thanh bình. Đôi mắt nhắm hờ, đôi môi mềm mại thỉnh thoảng lại nhoẻn lên một nụ cười như vừa bắt gặp được niềm vui nào đó trong giấc mơ. Em tự hỏi, trong giấc mộng đó, anh đã mơ thấy gì?

Liệu có bao giờ trong giấc mơ anh là em với bộ quần áo màu trắng phau, đôi ta dắt tay nhau đi trong cánh đồng hoa cúc vàng tươi của một ngày nắng hạ. Khi đó anh sẽ nhìn em và mỉm cười nụ cười chỉ nở cho riêng mình em thôi?

Liệu có bao giờ trong giấc mơ anh là em với chiếc tạp dề màu hồng trong ngôi nhà bé nhỏ. Anh sẽ cười tươi khi ăn món em nấu dù cho bản chất vốn dĩ của nó là không ngon. Anh sẽ gõ đầu những đứa trẻ mà chúng ta gọi là con. Anh sẽ tựa vào vai em cổ vũ khi đứng trong gian bếp nóng?

Liệu có bao giờ trong giấc mơ anh là em với đôi áo ngủ mỏng manh. Đôi ta quấn quýt trên chiếc giường ấm cúng. Mắt đối mắt, môi liền môi. Hơi ấm nơi anh quyện tròn trong em. Như những gì ngọt ngào nhất, anh trao em những lời yêu đương?

Anh đang mơ gì?

Em háo kỳ, khát khao đến cuồng dại với điều mình đang muốn biết. Ý nghĩ mình sẽ được xuất hiện trong giấc mơ của anh khiến em bất giác cười một chút, rồi lại nhức nhối một chút. Em vui và sợ. Một nỗi sợ không tên vẫn luôn thường ám ảnh người thứ ba trong những mối tình đơn phương.

Chợt anh thốt lên một cái tên khiến em khó chịu. Cái tên vốn dĩ là yêu thương mà không biết tự bao giờ lại là nỗi sợ hãi của em. “Key!”. Anh gọi tên Key hyung trong giấc mơ của mình với một giai điệu quá đỗi thân thương. Là đang mơ hay thực sự đó là thật? Là em đang cố trốn tránh hay nó là điều em nghĩ tới?

Em lại đau đớn nhìn anh, nỗi đau trong trái tim lại thắt chặt. Môi mím chặt, em bắt đầu run rẩy khi cái tên Key cứ mỗi lúc lại dội vào đầu như những tiếng chói tai của kim loại cọ xát.

Anh biết không, em ghét SHINee’s gay fiction. Em ghét OnKey. Em ghét tất cả những cặp đôi mà anh được gán ghép. Em khó chịu khi anh thích thú đọc những fanfic viết về OnKey, OnHo hay OnHyun. Em ghét cay ghét đắng khi anh cười hạnh phúc lúc đang xem một fanvid OnKey. Và em ghét cái cách những SHINee World khen anh và Key hyung hợp đôi. Em ghét!

Tại sao lại không phải là em? Tại sao lại là Key hyung? Em không thể hiểu nổi. Em chỉ muốn gào lên mỗi khi nhìn thấy những “khoảnh khắc OnKey”. Em muốn xé nát những OnKey’s fiction. Em muốn chen ngang vào những khi anh với Key hyung đứng cạnh nhau. Em muốn gào lên rằng em ghét SHINee’s gay fiction!

Anh có biết không, nước mắt em đã rơi khi anh chỉ quan tâm tới Key hyung. Khi anh nói “Appa phải quan tâm tới Omma.” Khi anh gọi cái tên “Key “ thật thương yêu. Và khi anh mỉm cười dịu dàng với hyung ấy. Những lúc ấy, có một thứ gì đó dâng đầy cuống họng em, nghẹn đắng lại và rồi dần dần co vào với những nhịp đập rối loạn của con tim. Em chỉ muốn chạy đến bên anh mà gào lên mà thôi. Anh có biết không?

Nâng bàn tay run run lên chạm nhẹ vào mái tóc, đôi mày và vầng trán anh. Em cảm nhận rõ trái tim mình đang rung động. Nó đập nhanh hơn bất kỳ lúc nào. Nó thôi thúc em làm một điều gì đó. Một điều sẽ khiến em có anh hoặc mất anh mãi mãi. Em có nên làm hay không?

Đôi môi em run run, nó đang nhìn đôi môi anh đầy ẩm ướt. Khẽ bật lên thành tiếng khi anh chợt cử động miệng. Khẽ thảng thốt khi nghe thấy một tiếng thở được phát ra. Em có thể không? Em không rõ nữa, chỉ biết rằng mình đang dần cúi xuống gần môi anh hơn nữa. Đôi môi em cố tìm kiếm một cái lực vô hình nào đó đang cuốn hút mình. Cúi xuống càng gần, trái tim đập càng mạnh, càng nhanh. Nhanh đến nỗi mỗi nhịp đập em đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Sắp tới rồi, vậy là em sắp chạm được vào anh. Chạm vào nơi mà môi em thích nhất. Trí óc em quay cuồng. Trái tim em loạn nhịp. Dường như xung quanh chỉ còn là những ngôi sao đang bay quanh anh mà thôi. Tất cả là vô nghĩa nếu có anh ở đây.

Sắp rồi, chỉ còn chút nữa thôi là đôi môi này sẽ thuộc về em. Món ăn ngon sẽ được cống nạp. Rồi anh sẽ ngây ngất trước sự ấm nồng của đôi môi em. Rồi anh sẽ thích mà thôi.

Sắp rồi…

_Onew hyung!

Vỡ.

Tất cả vỡ òa trước mắt em. Lại một lần nữa, Key khiến giấc mộng của em không thể thành hiện thực. Em đau quặn khi những khao khát đang bộc phát chợt quay trở lại vào trong như những mũi tên tẩm thuốc. Em đau muốn rơi nước mắt nhưng không hiểu vì sao em không thể khóc trước gương mặt ngơ ngác của anh. Giá mà anh đừng như thế. Giá mà anh đừng khiến em yêu anh thì mọi việc đã tốt hơn.

Anh bất giác tỉnh dậy một cách nhanh chóng như trước đó anh không hề ngủ say. Chạy lại nói cười với Key hyung. Hai người đang bàn với nhau một việc gì đó mà anh gọi nó là “Chuyện của bố mẹ” và lãng quên đi đang có một người ngồi cạnh bậu cửa số có gió thoảng qua. Anh chạy lại về phía em, từng bước chân khiến trái tim em thổn thức. Xoa mái tóc rối bù rồi luôn miệng gọi "Con yêu". Đừng cười như thế. Em ghét lắm. Em đau lắm, Onew à.

Owari.
091207
HN 1:38

Noona is very pretty [ JoongBo]


JoongBo's fanfic
Long-fic by yoshikuni


Disclamer: JoongBo belong together
Fandom: SS501; HwangBo; Other artirts
Category: Romance
Warning: AU
Rating: K+
Pairings: JoongBo; KyuWon; MinYoo
Status: Long-fic/On-going
Credit graphic: .Rệ (http://kst.vn) p.@shineevn.com - KST Community








-Prologue-
Eh~ Xin chào! Xin chào!!
Tôi là HwangBo. Hai mươi lăm tuổi và là một người phụ nữ bình thường của xã hội. Hiện tại đang làm việc cho một công ty phát hành sách với mức lương đủ để dùng nếu sống kiêng khem.Vậy, tôi có điểm nổi bật gì nào? Uhm… có lẽ là… tôi chưa từng có bạn trai?
Ây! Đừng vội cười chứ. Tôi biết là bạn đang cười dù nó chẳng có gì đáng để cười. Hai mươi lăm tuổi và chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Đó chỉ là một cái không may của một con người có quá nhiều cái không may mà thôi.
Dù có bị cho là già khọm trước tuổi nhưng tôi vẫn luôn lạc quan trước những lời chê bai. Tôi là một con người có tâm hồn tuyệt vời, đúng không?
Dạo gần đây, tôi có quen với một câu trai kém tôi vài tuổi. Cậu ấy mới vào làm trong công ty tôi. Phải nói sao nhỉ? Cậu ấy đẹp trai và tài giỏi, là mẫu người luôn được các cô gái vây quanh. Và ở trong công ty cũng vậy. Nhưng đương nhiên, trong đó không có tôi. Cậu ta và đám bạn của cậu ta, bốn chàng trai khác và họ là một nhóm, hiện đang là trung tâm chú ý mới của cái công ty rộng vô cùng và cao vô hạn này.
Có vẻ như tôi đang bị lạc đề thì phải. Nói luôn vào vấn đề chính thì hay hơn. Tơi đang ngồi trước tấm kính cửa sổ và nhìn ra ngoài đường, cố tỏ ra là mình đang suy ngẫm. Đó là một vấn đề khá khó khăn để nói…
Uhm…
Uhm…
Dạo gần đây tôi cảm thấy rất lạ. Dường như là… tôi đang có một cái đuôi.
Và dường như cái đuôi đó chính là… “cái” cậu đó.